Livestream Bói Toán: Vô Tình Gả Cho Tổng Tài

2



 

Ngầu lòi.

 

Trang cá nhân của Lãng Tích Thiên Nhai cũng khá sạch sẽ, để chế độ chỉ hiển thị ba ngày gần nhất.

 

Hai hôm sau, tôi nhận được clip anh gửi tới.

 

Xem sơ thì không thấy có gì bất thường.

 

“Tấm vải đỏ anh mở ra đi, quay lại rồi gửi tôi xem.”

 

“Okay!”

 

Trong clip, ngay khoảnh khắc anh vén tấm vải lên, tôi nghe rõ tiếng anh hít mạnh một hơi.

 

Nếp trong bát đã vơi đi gần hết, còn bị ai đó “bỏ thêm” năm quả táo tàu tròn trịa đỏ au.

 

“Chủ kênh, cái này là sao vậy? Tôi thề, tuyệt đối không ai đụng vào đâu!”

 

“Anh… từng ly hôn à?”

 

“Tôi còn độc thân, chưa từng cưới ai mà! Khóc.jpg”

 

Trời ạ, Lãng Tích Thiên Nhai đã bốn năm mươi tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn.

 

Lúc bố tôi tầm tuổi này, tôi đã biết đi mua xì dầu rồi.

 

Bảo sao bị nữ quỷ bám theo.

 

Hình tượng của đại ca top 1 trong lòng tôi lại thảm thêm một bậc.

 

“Ờm… Lãng ca, nhìn tình hình thì đúng là bị nữ quỷ quấn lấy rồi. Lát nữa anh rải ít gạo nếp ở tất cả các góc nhà, có thể tạm thời trấn áp được cô ta. Nhưng mà cách này chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc. Muốn giải dứt điểm thì phải tìm một người vợ có bát tự mạnh để xung lại mệnh anh, giúp anh trấn áp tà khí.”

 

Tôi không nỡ nói thật: năm quả táo tàu trong bát là ý cô ta muốn sinh cho anh năm “quỷ con”.

 

Lãng ca nhát như vậy, sợ là bị dọa vỡ tim mất.

 

“Bát tự mạnh… là sao vậy?”

 

(8)

 

Tôi quá hiểu cái gọi là “bát tự cứng” rồi, vì chính tôi là người có bát tự cứng muốn chết.

 

Rằm tháng Bảy dám ra đường chơi, đi ngang qua nghĩa địa cũng dám nhảy disco, nhà ma thì muốn ở sao cũng được, mấy con tiểu quỷ gặp tôi còn phải lắc đầu né tránh.

 

Vốn dĩ nhà tôi truyền nghề bói toán “truyền nam không truyền nữ”, nhưng vì ông nội thấy tôi bát tự mạnh, thêm đầu óc nhanh nhạy, cốt cách bất phàm, nên cũng dạy cho tôi vài chiêu cơ bản.

 

Tôi giải thích cho anh ta một lượt.

 

Anh ấy chỉ nhắn lại:

 

“Ồ, hiểu rồi. Cảm ơn chủ kênh.”

 

Sáng hôm sau, anh lại vào phòng livestream, không nói không rằng quăng thẳng 30 cái tên lửa lớn.

 

Xong rồi rời đi, không để lại một lời.

 

Đại ca vẫn là đại ca, ra tay dứt khoát, ít nói mà chất.

 

Tôi tắt livestream trong tâm trạng vô cùng mãn nguyện.

 

Vừa nằm vừa uống trà sữa, nằm trên giường lướt điện thoại một cách thỏa mãn.

 

Ai ngờ lại thấy một dòng trạng thái trên WeChat đủ để tôi sững sờ suốt cả năm:

 

Lãng Tích Thiên Nhai đăng lúc hai tiếng trước:

 

“Thời kỳ công ty mới niêm yết, đúng là việc gì cũng có. Vừa đau vừa vui. Dễ thương.jpg Dễ thương.jpg”

 

Tôi vừa nhai một viên trân châu.

 

Lãng ca đúng là người thành đạt, giỏi quá trời.

 

Tôi là đứa cuồng like, chẳng thèm mở ảnh to xem luôn, bấm thích cái rụp.

 

Bấm xong mới nhớ ra — ủa khoan, coi ảnh đã chứ?

 

Vừa mở lên thì...

 

Chết tiệt!

 

Mã cổ phiếu: 60096X.

 

Mẹ kiếp! Đây chẳng phải công ty tôi đang làm sao?!

 

Một ông chú, đại gia, lại còn làm chung công ty, còn đăng status công ty lên sàn.

 

Trời ơi... không lẽ là...

 

Tổng giám đốc công ty tôi – ông Thẩm Quốc Phú?

 

Bảo sao, mấy hôm trước tôi vào văn phòng ổng cứ ngửi thấy mùi gì kỳ kỳ... chắc là cái hôm ổng ngã xuống cống.

 

Không ngờ người ta ngoài mặt thì lạnh lùng nghiêm túc, sau lưng lại… nói chuyện dễ thương quá trời.

 

Ông Thẩm ấy… gần năm mươi tuổi rồi… mà còn độc thân.

 

Tôi hình như vừa phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa gì đó.

 

Tôi run rẩy, vội vàng hủy like.

 

Hủy xong lại nghĩ đi nghĩ lại, thấy cũng không cần thiết.

 

Dù sao đây là nick phụ của tôi, ông ấy không biết tôi là ai đâu.

 

Vậy là tôi lại bấm like lại.

 

Rồi lại thấy không ổn, lại bỏ, rồi lại bấm.

 

Cứ như vậy mấy lần...

 

“Ting!”

 

Có người nhắn tin cho tôi.

 

Nick này chỉ có ba người bạn.

 

Một là tài khoản chính của tôi, hai là bố tôi, ba là Lãng Tích Thiên Nhai.

 

(9)

 

“Chủ kênh, còn thức không? Xin lỗi vì làm phiền muộn vậy, nếu còn thức thì có thể hỏi chị một chuyện không?

Mặt tội nghiệp.jpg”

 

Ông Thẩm mà cũng biết dùng sticker chó con đáng thương sao...

 

Tôi nhắn lại, tay còn run lẩy bẩy:

 

“Ngài cứ hỏi.”

 

Không đúng. Vội vàng thu hồi tin.

 

“Anh nói đi.”

 

“Tôi làm đúng y như chị bảo, đã rải nếp ở bốn góc nhà. Nhưng thật sự vẫn hơi sợ.

Xin lỗi, tôi biết đàn ông thì không nên sợ ma, nhưng tôi thật sự sợ. Cả căn nhà to như thế chỉ có mình tôi ở...

Cho tôi hỏi có cách nào giúp tôi vững dạ hơn không? Ý tôi là... chị có thể dạy tôi tụng câu chú nào đó chẳng hạn?”

 

Tôi nghĩ một hồi.

 

“Cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ là suy nghĩ. Suy nghĩ thật nhiều. Thế này nhé, tôi gửi anh vài câu hỏi. Lúc nào thấy sợ thì cứ nghĩ kỹ những câu này là sẽ quên sợ liền:

1. Nội hàm khoa học của chủ nghĩa Mác là gì?

2. Chủ nghĩa Mác có vai trò thế nào trong sự phát triển xã hội?

3. Ý nghĩa của các giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa.

4. Quy luật phát triển của lịch sử nhân loại.

5. Các hình thái lịch sử của chủ nghĩa duy vật là gì?

Anh tham khảo mấy câu đó, chọn một cái mình thấy thú vị, cứ suy nghĩ thật kỹ vào, đảm bảo không còn tâm trí mà sợ nữa đâu.”

 

Gửi xong, tôi cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh ấy không trả lời lại ngay.

 

Sáng hôm sau, mở điện thoại, thấy anh nhắn lúc 3 giờ sáng:

 

“Chủ kênh, cách chị chỉ hiệu quả thật, tôi hết sợ rồi.

Nhưng mà tôi suy nghĩ suốt đêm về chủ nghĩa duy tâm với duy vật, thành ra mất ngủ luôn. Cười ra nước mắt.jpg

Dù sao cũng cảm ơn chị. Tia sáng trái tim.jpg”

 

Ừm...

 

Ông Thẩm, người mà ngày thường mặt lạnh như băng, không bao giờ cười, làm việc nhanh như chớp...

 

Sau lưng lại biết bán manh nữa.

 

Không chịu nổi. Tôi không biết sau này phải đối mặt với ông ấy thế nào luôn.

 

Cũng may ông ấy bận, tôi thì chỉ là nhân viên quèn trong công ty, một năm chắc gặp được hai ba lần là cùng.

 

Nghĩ vậy, tôi thở phào một hơi.

 

Nhưng mà đúng là, càng sợ cái gì, cái đó càng đến.

 

Giá như tôi ra khỏi nhà sớm hơn một chút... thì đã không gặp ông ấy trong thang máy rồi.

 

Mà nè, ông là tổng giám đốc, tối hôm qua còn mất ngủ mà sáng nay không biết ngủ nướng thêm một chút hả?!

 

Thôi, thôi, chắc ổng không nhận ra tôi đâu, với lại tôi đeo khẩu trang mà.

 

Bình tĩnh, bình tĩnh.

 

Tôi cong mắt, cười với ông ấy:

 

“Chào buổi sáng, Tổng Giám đốc Thẩm.”

 

Ông Thẩm liếc nhìn tôi một cái, trong đôi mắt lạnh lẽo ấy lóe lên ánh nhìn khiến người khác khó mà lại gần.

 

Ông chỉ khẽ gật đầu, xem như đáp lại lời chào.

 

Chúng tôi bước vào thang máy, tôi đứng sau lưng ông ấy.

 

Dáng người ông thẳng tắp, nét mặt lạnh tanh, trên người tỏa ra khí chất cấm người lại gần.

 

Tsk tsk, hồi tối còn “mặt tội nghiệp” nhắn tin cho tôi, giờ lại bày ra bộ dạng lãnh khốc thế này.

 

Không ngờ, ông Thẩm Quốc Phú nghiêm túc đáng kính của chúng tôi, lại có hai bộ mặt.

 

Thang máy của công ty đi thẳng lên tầng cao nhất.

 

Tới tầng 3, đèn trong thang máy chớp nháy một cái.

 

Tôi lập tức phát bệnh nghề nghiệp, bấm ngón tay tính thử.

 

Không ổn.

 

Điểm rơi vào “Không Vong”, vị trí ở trung tâm, chủ về mưu sự bất thành, điềm hung.

 

Thang máy sẽ lên đến tầng 10 rồi đột ngột rơi tự do xuống.

 

(10)

 

Không phải tôi đã bảo anh ta rải gạo nếp rồi sao?

 

Cuối cùng có làm thật không đấy?

 

Sao nữ quỷ còn bám tới tận công ty?

 

Mà lại còn là ban ngày – con này đúng là có bản lĩnh thật.

 

Tôi chưa chắc đã đấu lại được.

 

Nhưng tôi không thể ngã xuống ở đây.

 

Người ta có câu, quỷ tốt không chặn đường.

 

Chặn đường thì chắc chắn không phải loại tốt đẹp gì.

 

“Trời tròn đất vuông, lệnh pháp chín phương, nay ta vung bút, vạn quỷ ẩn mình.”

 

Tôi lầm rầm đọc chú.

 

“Vèo vèo vèo!”

 

Vừa niệm vừa múa tay vung vẩy.

 

Ông Thẩm nghe thấy tôi ở phía sau vừa lầm rầm vừa múa may, quay đầu lại nhìn tôi đầy nghi hoặc.

 

Nhìn cái gì mà nhìn?

 

Anh sắp toi đến nơi rồi đó!

 

Tôi đang cứu anh đấy!

Chương trước Chương tiếp
Loading...