Livestream Bói Toán: Vô Tình Gả Cho Tổng Tài
5
“Được! Vậy mình chuẩn bị xông vào. Con đếm một hai ba!”
Bố tôi rút ra la bàn và kính đồng, sẵn sàng chiến đấu. Tôi cũng hạ lệnh quyết đoán.
“Một! Hai!…”
Còn chưa kịp hô đến “Ba”, đúng lúc đó…
Sau lưng vang lên tiếng bước chân.
“Vâng, cảm ơn viện trưởng Vương. Vậy phiền ông nhé.”
Giọng nói này… nghe quen quá vậy?
Tôi quay đầu lại.
Vừa vặn đụng ánh mắt với Lãng Tích Thiên Nhai.
“Lãng… Lãng Tích… à không, tổng giám đốc!
Ngài sao lại ở đây?
Sao không nằm trong kia nghỉ ngơi?!”
“Tôi?” – Thẩm Quốc Phú chỉ vào chính mình.
“Tôi… đáng ra nên nằm trong kia à?”
(21)
Ông Thẩm tiễn viện trưởng xong quay lại, trừng mắt nhìn tôi với bố tôi.
“Cô là... trợ lý hành chính công ty đúng không?
Tên Dư Miêu Miêu tiểu thư thì phải?”
“Dư Hiểu Miểu ạ.”
“À, Dư Hiểu Miểu, tôi có ấn tượng với cô.
Cô đến đây... có việc gì?”
Tôi nghẹn họng không nói được gì.
Chả lẽ tôi nói tôi tới đây bắt ma?
Trong lúc tôi đang sốt ruột đến mức bứt cả móng tay...
“Huynh đài à, ta nhìn khí sắc huynh ảm đạm, e rằng điềm hung đã cận kề.
Không cần 998, cũng không cần 198, chỉ cần 168 thôi, ta vẽ ngay bùa trấn quỷ cho huynh, đảm bảo tiêu tai giải nạn!”
Bố tôi bước lên phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
“Bố ơi... ông ấy... là tổng giám đốc công ty con đó...” – Tôi lí nhí.
“Hai người rốt cuộc tới đây làm gì?
Sao lại lén lút ngay trước phòng bệnh của con trai tôi?” – Ông Thẩm nghi ngờ nhìn chúng tôi, có vẻ bắt đầu nổi giận.
Con trai!?
Không phải ổng bảo độc thân chưa từng kết hôn à?
Chẳng lẽ là...
Có con riêng ngoài giá thú?
Trời ơi.
Tôi lại đào ra được một bí mật kinh thiên nữa rồi.
“Bố, để họ vào đi.”
Ngay khi ba người chúng tôi đang mắt to trừng mắt nhỏ, một giọng nam yếu ớt vang lên từ trong phòng.
(22)
Tôi ra hiệu bằng mắt cho bố.
Ông lại giơ la bàn và kính đồng lên.
Tôi đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một người đàn ông đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng muốt.
Ngũ quan anh tuấn, sắc mặt tái nhợt.
Tôi nhìn kỹ lại, đúng là có nét giống ông Thẩm, chắc chắn là con ruột rồi.
Ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa sổ, chiếu nghiêng lên mặt anh, phủ một lớp sáng mờ mờ.
Lông mày rậm, đôi mắt sâu, sống mũi thẳng tinh tế...
Dưới ánh sáng ấy lại càng như không thật.
Không thể phủ nhận — người đàn ông này... đẹp trai thật đấy.
Tôi ngẩn ra mất một lúc.
Cũng lúc đó, ánh mắt anh ta rơi thẳng vào tôi.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau,
Trong đôi mắt mệt mỏi mờ xám ấy lại có một tia sáng vui mừng, mà dưới ánh nhìn chăm chăm của tôi, gò má tái nhợt ấy dần nhuốm màu đỏ ửng.
Tôi bước lên một bước, đưa tay sờ trán anh ta.
“Tổng giám đốc, con trai ngài hình như... sốt rồi đấy ạ.”
(23)
“Khụ khụ...”
Người đàn ông trên giường khẽ ho hai tiếng, né khỏi tay tôi.
Anh liếc nhìn mấy món đồ nghề trên tay bố tôi,
Rồi quay đầu, từ trên xuống dưới nhìn tôi một lượt, nói khẽ:
“Cô Dư, cô lại đây một chút.”
Gọi tôi?
Tôi run rẩy bước tới.
“Chủ kênh à, tôi hình như bị nữ quỷ bám thật rồi. Giờ phải làm sao đây?”
Giọng anh ta yếu ớt, hơi thở nóng rực phả vào tai khiến cổ tôi ngứa ngáy, tê dại.
Tôi giật bắn mình.
Hả?
Hở?
Tôi nhìn ông Thẩm, lại nhìn người thanh niên trước mặt.
“Anh anh anh? Tôi tôi tôi? Họ họ họ?!”
“Ừ, là tôi. Tôi nghe thấy cô ngoài cửa gọi ba tôi là Lãng...”
“Suỵt!” – Tôi phóng một bước bịt miệng anh ta lại, ra hiệu đừng nói nữa.
“Hai người quen nhau à?” – Cả hai ông bố đồng thanh.
“Quen chứ, đương nhiên là quen.
Làm cùng công ty, sao lại không quen được?” – Người đàn ông cười tươi, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Tôi lúc này mới nhìn kỹ lại.
Trông cũng có chút quen thật.
Nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Anh ta thấy tôi đang ngờ ngợ.
“Tôi là Thẩm Dự Chu.
Có lẽ cô Dư không nhớ tôi đâu, dẫu sao cô cũng bận rộn mà — ban ngày đi làm, tối còn phải…”
Anh lại cười, nụ cười ẩn chứa hàm ý rất không thuần khiết.
Thẩm Dự Chu.
Tôi bắt đầu có chút ấn tượng rồi.
Cái tên luôn bị đồn đoán khắp công ty.
Nam thần sáng giá khiến biết bao đồng nghiệp nữ phát cuồng.
Nhưng tôi thì trước giờ không hứng thú với mấy tin đồn nhảm nhí.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến tiền.
Là kiểu nhân viên sáng đến đúng giờ, tối biến mất, chẳng giao lưu ai.
Công ty cả trăm người, tôi không nhớ mặt cũng là chuyện thường.
Nên... người tên Lãng Tích Thiên Nhai kia, hóa ra là Thẩm Dự Chu?!
Vậy là tôi nhầm người từ đầu?!
“Cô Dư đến tìm Dự Chu có việc gì sao?” – Ông Thẩm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
“Bố, là con mời cô Dư và bác trai đến.
Bố quên rồi à, con từng nói có cao nhân bảo con bị nữ quỷ ám mà.” – Thẩm Dự Chu vội đỡ lời,
“Bố, không sao đâu. Để cô Dư và bác giúp con xem thử.”
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, bố tôi cũng không ngồi yên.
Ông giơ kính đồng dò khắp phòng.
“Bố, có phát hiện gì không?”
“Lạ, thật lạ...” – Bố tôi quay la bàn, trầm giọng nói,
“Rõ ràng tôi lần theo khí âm của nữ quỷ đến đây, nhưng trong phòng này lại không có.
Có điều...”
Ông đốt một lá bùa, thổi tro bụi vào không khí trong phòng, rồi mặt thoáng lộ vẻ ngờ vực.
“Có thể đây không phải nữ quỷ bình thường, mà là tiểu quỷ có người cố ý nuôi dưỡng.”
Nuôi tiểu quỷ?!
“Tổng giám đốc Thẩm, ngài thử nghĩ kỹ xem gần đây có đắc tội ai không?”
Ông Thẩm trầm ngâm nhìn bố tôi, như đang suy nghĩ gì đó.
“Ngoài... tìm một người vợ ra, không còn cách nào giải nữa sao?” – Thẩm Dự Chu thì thầm hỏi.
“Cái gì mà vợ?!” – Hai ông bố đồng thanh hét lên.
“Không có gì, không có gì đâu ạ... con học nghệ chưa tới nơi tới chốn, nói nhảm thôi mà.” – Tôi lập tức đổi giọng, làm bộ đáng yêu trước mặt bố mình.
Rồi lén liếc sang Thẩm Dự Chu một cái,
Ra hiệu “Anh mà còn lắm lời nữa, tôi xử anh trong ba bước!”
(24)
Theo lời bố tôi, cả nhà họ Thẩm là bị người ta nuôi tiểu quỷ bám theo.
Tiểu quỷ thì không giống mấy hồn ma cô hồn vất vưởng ngoài đường.
Chúng mạnh hơn, oán khí cũng sâu hơn, và tất nhiên... đuổi đi cũng khó hơn.
Nhưng không phải không có cách giải.
Cách đơn giản nhất chính là tìm ra kẻ nuôi quỷ.
Chỉ là... nhà họ Thẩm hoàn toàn không có manh mối gì.
Ban đầu tôi còn định đến nhà họ xem thử có manh mối nào sót lại không.
Nhưng biệt thự đã cháy trụi trong một đêm, có gì cũng đã thành tro.
Ngay lúc cả nhóm đang tranh luận căng thẳng,
Ông Thẩm mặt mày trầm trọng:
“Tôi biết rồi. Tôi ra ngoài một chút.”
Rồi ông ấy rời đi.
“Con gái, thằng nhóc này mệnh yếu, nếu người nuôi quỷ chưa đạt được mục đích thì chắc chắn sẽ tiếp tục gọi thêm quỷ tới ám nó.
Con thì bát tự cứng, trăm quỷ bất xâm, mấy ngày này cứ theo dõi nó kỹ vào.
Nếu con nữ quỷ kia lại xuất hiện, bố nhất định tự tay thu nó.
Con ở lại đây với cậu ta, bố về nhà lấy thêm vài món pháp khí rồi quay lại.”
Nói xong, bố tôi cũng đi mất.
Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn tôi và Thẩm Dự Chu.
Bầu không khí bỗng trở nên... hơi kỳ cục.
“Khụ khụ.”
Thẩm Dự Chu lại ho vài tiếng.
Tôi rót cốc nước đưa cho anh ta.