Bảy Năm Làm Vợ Thế Thân
4
Tôi dậy xuống lầu, Giang Đình Niên đã đến trường.
Giang Vận Xuyên ngồi trên ghế sofa, chân dài bắt chéo.
Ngón tay chống trán, nghe thấy tiếng động mới khẽ ngước mắt.
Bên cạnh anh đặt một chiếc váy rất đẹp, kiểu dáng và chất liệu đều tinh xảo.
Anh nâng cằm:
Mặc vào, theo anh về nhà.
Em? Đi với anh á?
Tôi vội vàng lắc đầu từ chối:
Lạc Huân đâu?
Giang Vận Xuyên ném váy vào tay tôi, lặp lại một cách thản nhiên:
Em đi với anh.
Tôi do dự nhận lấy.
Xe chạy rất êm, đưa chúng tôi về biệt thự nhà họ Giang.
Giang lão phu nhân ngồi ở ghế chính chờ sẵn, tay cầm ly trà.
Cha Giang Vận Xuyên qua đời vì tai nạn tám năm trước, từ đó anh tiếp quản toàn bộ tập đoàn.
Ngày ấy, cổ phiếu sụp đổ, công ty loạn cả lên.
Chưa đến nửa năm, anh đã đưa mọi thứ vào khuôn khổ.
Giới kinh doanh Hải Thành có câu:
Hổ phụ sinh hổ tử.
Còn Giang Vận Xuyên là thiên tài thương trường, thủ đoạn cay nghiệt, quyết đoán.
Lão phu nhân vốn không can thiệp được vào anh, lại càng không gây khó dễ cho vợ anh.
Bà không nhắc gì đến chuyện dạo gần đây, chỉ trong bữa cơm nói một câu:
Tri Hòa, sao bụng con mãi vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?
Tôi ngẩn ra.
Trước đây không có động tĩnh là vì tôi nghĩ đã có Tiểu Niên, không cần sinh thêm nữa.
Giang Vận Xuyên cũng chiều theo ý tôi, luôn làm các biện pháp an toàn.
Về sau… thì lại càng không thể có.
Tôi lựa lời:
Không phải đã có Tiểu Niên rồi sao ạ?
Ánh mắt lão phu nhân lướt qua tôi, rơi lên người Giang Vận Xuyên.
Anh không nói gì, chỉ gõ ngón tay lên bàn, rất chậm.
Lão phu nhân bình thản:
Sinh thêm một đứa đi, cho Tiểu Niên có bạn.
Tôi không đáp.
Giang Vận Xuyên nói nhẹ:
Để sau đi.
Lão phu nhân xoay chuỗi hạt trong tay, không nói thêm.
Nhưng tôi nhìn sao cũng thấy… ánh mắt bà có gì đó lạ.
Như thể có điều gì muốn nói mà không tiện mở miệng.
Sau bữa cơm, Giang Vận Xuyên nhận được cuộc gọi, phải quay về công ty.
Anh định dẫn tôi theo.
Lão phu nhân cười như không cười:
Bảo Tri Hòa ở lại đi dạo với mẹ một chút. Mẹ già rồi, tiêu hóa không tốt.
Giang Vận Xuyên từ chối thay tôi:
Trong nhà nhiều người như vậy, mẹ bảo ai đi cùng chẳng được.
Nụ cười của lão phu nhân tắt ngấm:
Ý con là gì? Mẹ còn có thể ức hiếp nó chắc?
Thấy không khí sắp căng, tôi vội nói:
Vận Xuyên, anh cứ đi làm đi. Em sẽ đi dạo cùng mẹ, lâu rồi cũng chưa trò chuyện với mẹ.
Giang Vận Xuyên cúi đầu nhìn tôi vài giây, rồi xoay người rời đi.
Tôi thu lại ánh mắt, cười tươi ngồi xuống cạnh lão phu nhân:
Để con dìu mẹ dậy.
Bà đặt tay lên tay tôi, khẽ thở dài.
Rồi tháo chiếc vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay, đeo vào tay tôi.
Tôi hoảng hốt:
Không… mẹ ơi, con không thể nhận đâu.
Bà lắc đầu:
Màu này hợp với con, càng làm nổi bật con đấy.
Trong lòng tôi có chút kỳ quái.
Bảy năm qua bà không hề đưa chiếc vòng này cho tôi.
Sao giờ Lạc Huân vừa trở về, bà lại đột ngột đưa cho tôi?
Lão phu nhân bất ngờ nói:
Tri Hòa, con với Vận Xuyên cũng không còn trẻ nữa, sinh thêm đứa nữa đi. Trai hay gái đều được, nhà cửa cũng sẽ vui hơn.
Tôi gượng cười:
Mẹ à, chuyện này đâu thể ép được. Với lại, Tiểu Niên đang đi học, sinh thêm một đứa sợ con trai mẹ sẽ suy nghĩ nhiều.
Con nói thật cho mẹ biết.
Bà chau mày:
Là con không muốn sinh, hay là Vận Xuyên không muốn sinh?
Tụi con… Tôi mím môi chỉ là chưa nghĩ đến chuyện đó. Một đứa cũng đủ rồi.
Con không muốn sinh thêm một đứa cho nó à?
Bà hỏi thẳng.
Tôi sững sờ.
Thật ra hồi mới cưới tôi từng nghĩ đến.
Nhưng nghĩ lại thấy không công bằng với Giang Đình Niên.
Tự hỏi lòng, nếu tôi có một đứa con ruột với Giang Vận Xuyên…
Tôi liệu có thể đối xử công bằng tuyệt đối với cả hai?
Tôi có thể đặt trọn tình cảm và sự quan tâm vào Giang Đình Niên như trước nữa không?
Tôi không dám chắc.
Nên tôi từ bỏ.
Lão phu nhân không nói thêm gì, chỉ vỗ nhẹ tay tôi.
11
Tôi quay về biệt thự, bất ngờ thấy Lạc Huân đang ngồi ở bàn trong phòng khách tầng một.
Chị đang chờ tôi.
Lạc Huân và tôi bốn mắt nhìn nhau, môi đỏ khẽ mở:
Tôi sắp quay lại nước ngoài.
Ý chị là gì? Tôi khó hiểu.
Chị đeo kính râm:
Trong nước cũng chẳng tốt như tôi tưởng.
Hơn nữa bao năm qua các mối quan hệ, nguồn lực của tôi đều ở nước ngoài.
Tôi ngẫm một lúc mới hiểu:
Vậy còn Giang Đình Niên thì sao? Nhà họ Giang chắc chắn sẽ không đồng ý để chị đưa thằng bé đi.
Lạc Huân nhíu mày:
Ai nói tôi định mang nó đi?
Chị không định đưa con theo?!
Tôi giật mạnh kính râm của chị, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng xinh đẹp của chị, giọng không kìm được mà cao lên:
Chị đặc biệt quay về, nói với nó rằng mẹ ruột nó là người khác. Rồi sao nữa?
Rồi nói với nó rằng chị lại sắp đi, và lại… không cần nó nữa sao?!
Chị khẽ chớp mắt.
Sau đó, gật đầu:
Đúng.
Tôi vung tay tát chị một cái.
Lạc Huân nghiêng đầu né tránh.
Giọng tôi run lên:
Năm đó là tôi bế nó, đưa nó tới cổng nhà họ Giang. Là tôi, từng chút một nuôi nó suốt bảy năm trời.
Chị nói tôi cướp vị trí của chị, được, tôi trả lại cho chị.
Giờ chị lại nói đi là đi sao?
Lạc Huân, chị đã bỏ rơi nó… hai lần rồi.
Vậy còn tôi thì sao?
Tới câu cuối cùng, tôi thì thầm như tự hỏi mình:
…Vậy còn tôi thì sao?
Lạc Huân như nghe ra được điều gì đó trong lời tôi nói, biểu cảm của chị lần đầu tiên lộ ra chút cứng đờ.
Mắt tôi đỏ hoe:
Năm đó chị quyết ra nước ngoài, tôi ngăn không được, chỉ nghĩ phải cho con của chị một cuộc sống tốt nhất.
Giờ chị quay về, nghĩ rằng vị trí của tôi sẽ mang lại cho chị một cuộc sống tốt hơn… tôi cũng đồng ý trao lại.
Trong mắt chị, tôi có thể là một người xấu.
Nhưng tôi không thẹn với lương tâm.
Suốt bao năm qua…
Tôi nghẹn giọng, nhắm mắt lại
Tôi thật sự… rất nhớ chị.
Ngón tay chị khẽ run.
Không gian rơi vào yên lặng kéo dài.
Giang Đình Niên không phải con của Giang Vận Xuyên.
Một thứ gì đó, vỡ vụn trong không khí.
Lạc Huân mệt mỏi tựa vào lưng ghế, ngẩng mắt lên, từng chữ từng chữ nói ra:
Họ… không phải cha con ruột.
Tôi nghe thấy giọng mình đang run rẩy:
…Chị nói gì cơ?
Tất nhiên, nó là con tôi.
Lạc Huân móc từ túi ra một điếu thuốc, định châm lửa.
Tôi nói:
Ra ban công đi.
Chị gật đầu.
Em có biết không, Giang Vận Xuyên còn có một người em sinh đôi? Lạc Huân hỏi.
Tôi ngẫm nghĩ:
Em chưa từng nghe anh ấy nhắc đến.
Cậu ấy và cha bọn họ gặp tai nạn xe cùng nhau.