Vợ Thay Của Tổng Tài Mù Mặt
3
Nói xong, “rầm” một tiếng, đóng sập cửa, dứt khoát lạnh lùng.
Một chữ! Đẹp!
Tôi bắt đầu thấy phản cảm với cặp mẹ con này.
Ngoài cửa vang lên tiếng Tô Nhan Nhan: “Miên Miên, chị giờ và A Châu rất hạnh phúc, em sinh con của anh rể, không thấy xấu hổ sao? Chị khuyên em bỏ đi, đỡ bị người ta dị nghị, sau này con lớn cũng chẳng ngẩng đầu lên nổi.”
Vài câu này chọc giận tôi hoàn toàn.
Tôi tức tối mở cửa: “Xấu hổ? Thế chị thì sao? Vì theo đuổi tình yêu, bắt em gái ruột thay mình gả đi. Bị người ta bỏ rồi, quay về bắt em rời đi, chị thấy không nhục à?”
Tô Nhan Nhan tránh ánh mắt tôi, không dám nhìn.
Mẹ kế vội vàng xen vào: “Miên Miên, đừng giận, chị con chỉ thương con, không nỡ để con làm mẹ đơn thân, nên hồ đồ, nói nặng lời thôi.”
“Xem ra là quăng chưa đủ xa.”
Chú Ngô lại xách mỗi tay một người, đưa họ ra khỏi tầm mắt tôi.
“Miên Miên, mặc kệ họ, chúng ta vào uống canh.” Dì Giang kéo tôi vào nhà.
Tôi run vì tức, không thể tin Tô Nhan Nhan lại nói ra những lời độc ác như vậy.
Rốt cuộc là chị thay đổi, hay từ đầu đã luôn giả vờ?
10
Sau lần đó, mẹ con Tô Nhan Nhan cũng không xuất hiện nữa, chỉ có bố tôi là đi đi về về giữa hai nơi.
Bốn tháng sau, tôi sinh con trai, đặt tên là Tô Kỳ An.
Người đầu tiên bế Tô Kỳ An chính là Lục Kỳ.
Cô ấy ôm tôi khóc hu hu, khen tôi lợi hại, sinh được một “người”.
Cô còn nói với tôi: “Bệnh mù mặt của Lệ Hạc Châu đúng là nghiêm trọng thật. Dạo trước, anh ta nghe ngóng được tin tôi về nước, liền nhận nhầm chị tôi là tôi, hỏi chị tôi ‘Tô Miên Miên đâu’, dĩ nhiên chị tôi không biết. Sau đó lại tìm tới tôi, hỏi tôi ‘Tô Miên Miên đâu’. Tôi nói tôi là chị tôi, anh ta vậy mà tin. Tôi với chị chẳng giống nhau chút nào. Cười chết mất…”
Bị cô ấy chọc cười, cơn đau của tôi cũng dịu đi không ít. Lệ Hạc Châu đúng là mù mặt nặng thật.
Có điều, anh đúng là thù dai, đến giờ vẫn không bỏ qua cho tôi.
Cậu tôi bọn họ vẫn đang ở nước ngoài, tôi còn chưa nói với họ chuyện của tôi và Lệ Hạc Châu, nếu bị biết, lại thêm một rắc rối nữa.
11
Cứ thế bình yên trôi qua hơn một năm.
Sinh nhật 80 của bà nội, bố tôi bảo tôi nhất định phải tham dự, ông chắc chắn Lệ Hạc Châu đang ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn, sẽ không đụng mặt.
Bà nội cũng gọi điện, bảo tôi nhất định phải về, nếu không bà sẽ không tổ chức tiệc mừng thọ.
Tôi đành cắn răng đồng ý.
Đêm trước tiệc, tôi đưa con trai về Kinh thành.
Hôm sau, tôi đến nhà cũ họ Tô từ sớm.
Bà nội ôm An An cười đến mức miệng không khép lại nổi.
Tôi lên tầng hai, vào phòng trước đây mình ở để lấy đồ chơi hồi nhỏ.
Đúng lúc nghe thấy mẹ con Tô Nhan Nhan đang thì thầm gì đó.
Mẹ kế: “Dạo này thế nào? Lệ Hạc Châu đã động vào con chưa?”
Tô Nhan Nhan: “Con sắp biến mình thành hồ ly rồi mà anh ta vẫn không được, con không lại gần được anh ta, anh ta bảo chỉ cần con tới gần, anh ta sẽ vì bản thân không được mà tự ti.”
Lệ Hạc Châu không được? Sao có thể? Anh ấy mạnh đến đáng sợ mà.
Mẹ kế: “Hay để anh ta đến bệnh viện khám thử? Lúc đó anh ta đi mô-tô bị ngã, bác sĩ nói là vĩnh viễn không được, hay chỉ là tạm thời?”
Tô Nhan Nhan: “Anh ta chỉ nói là đi xe bị thương chỗ đó, không được nữa. Không nói là vĩnh viễn hay tạm thời.”
Cái gì? Lệ Hạc Châu không được rồi? Chậc chậc, anh vốn luôn rất mạnh ở khoản này, đả kích chắc lớn lắm!
Mẹ kế: “Nhanh nghĩ cách đi, có con thì địa vị mới vững. Con nhỏ tiện nhân kia, uống bao nhiêu thuốc Đông y tính hàn vậy mà vẫn mang thai, nghĩ thôi đã tức.”
Tiện nhân? Thuốc Đông y tính hàn?
Tôi lập tức hiểu ra, bảo sao tôi mãi mới có thai được.
Thì ra thứ mẹ kế đưa đến không phải thuốc bổ trợ thai mà là thứ phá hoại.
Tô Nhan Nhan: “Mẹ yên tâm, con tiện nhân đó ngu lắm. Con bảo đi là đi, ngoan lắm. Bao nhiêu năm nay chúng ta dỗ dành nó, con diễn mệt chết đi được. Chỉ cần con ngồi vững vị trí thiếu phu nhân Lệ gia, chúng ta không cần diễn nữa.”
Hóa ra bao nhiêu năm nay bọn họ đều đang diễn.
Tới hôm nay tôi mới nhận ra bộ mặt thật của họ, đúng là ngu hết chỗ nói.
Mẹ kế: “Con gái ngoan, mẹ tin con, rồi sẽ có ngày ngẩng đầu. Bao nhiêu năm nay giả làm mẹ hiền trước mặt con tiện nhân đó, mẹ cũng chán ngấy. Nhưng chúng ta vẫn chưa nên xé rách mặt, nó còn giá trị lợi dụng. Mẹ nó – con tiện nhân già kia – để lại cho nó hai nghìn tỷ, dỗ nó cũng không thiệt.”
Nói tôi thì tôi còn nhịn, động đến mẹ tôi thì một chút cũng không.
Tôi mạnh tay đẩy cửa, xông lên, tát liên tiếp mười cái không thương tiếc vào mặt mẹ kế.
“Tô Miên Miên, cô điên rồi! Dám đánh mẹ tôi!” Tô Nhan Nhan kéo tôi lại.
“Suýt quên cô đấy!” Tôi quay đầu, túm lấy Tô Nhan Nhan, tát thẳng vào mặt cô ta một trận.
Hai mẹ con họ cùng kéo giằng tôi.
Tôi vốn sức yếu, nhanh chóng bị áp đảo.
“Buông con gái tôi ra.” Giọng bố tôi vang lên.
Ông mạnh mẽ gạt mẹ con Tô Nhan Nhan ra, che tôi ở phía sau.
“Tô Đông! Là con gái ông đánh tôi trước.” Mẹ kế ôm mặt, nước mắt rưng rưng.
Tôi kể lại toàn bộ cuộc đối thoại vừa nghe được cho bố.
“Trần Tú Phân! Bà đúng là độc ác! Bao nhiêu năm nay toàn giả dối, tôi còn tưởng bà thật lòng coi Miên Miên là con ruột, mới để bà ở lại nhà này, không ngờ bà giả vờ giỏi thế.” Bố tôi cũng tức giận không kém.
“Tốt lắm! Đã xé rách mặt thì xé luôn cho to! Tô Đông, đồ già bất lực, đến giờ vẫn không cho tôi danh phận, tôi ở nhà này chẳng khác gì bảo mẫu. Bao nhiêu năm ông vì con tiện nhân già kia mà giữ mình như ngọc, ông nghĩ bà ta sẽ quay lại tìm ông à? Không đâu, bà ta bỏ ông rồi!” Trần Tú Phân lạnh lùng cười, mặt hiện vẻ dữ tợn.
Ngay sau đó, bố tôi tát thẳng vào mặt bà ta: “Bà mới là đồ tiện nhân già, không xứng nhắc đến Vân Uyển của tôi.”
Vân Uyển là mẹ tôi.
“Lúc đầu là bà nói muốn ở lại chăm Miên Miên và Nhan Nhan, tôi vốn không định giữ bà. Cút! Giờ lập tức cút cho tôi!” Bố tôi quát.
“Cút thì cút!”
Trần Tú Phân đẩy bố tôi một cái, lao xuống lầu.
Tô Nhan Nhan cũng theo xuống.
Bố tôi kể: Tô Nhan Nhan là con của ông và Trần Tú Phân sau một lần say rượu qua đêm. Khi đó ông còn chưa có cuộc hôn nhân thương mại với mẹ tôi. Lúc tôi sáu tuổi, Trần Tú Phân mới dẫn Tô Nhan Nhan tới cửa. Mẹ tôi vốn kiêu ngạo, không chịu nổi chuyện này nên ly hôn.
Khi đó ông nội tôi vẫn còn, lời ông là luật. Ông cho rằng Tô Nhan Nhan dù sao cũng là máu mủ nhà họ Tô, nên vẫn nhận.
Sau khi bố mẹ tôi ly hôn, Trần Tú Phân lấy lý do chăm sóc Tô Nhan Nhan để bám trụ lại nhà họ Tô.
Bà ta luôn ra sức lấy lòng tôi, đối xử kiên nhẫn, tôi khi đó còn nhỏ, ngây thơ tưởng là thật lòng. Tôi đã cầu xin bố để bà ta ở lại, ông mới đồng ý.
Thì ra bao nhiêu năm nay, bố vẫn không quên mẹ tôi. Trước đây tôi còn tưởng bố yêu Trần Tú Phân, nên mẹ mới ly hôn.
Dưới nhà liên tục vang tiếng cười đùa.
Tôi và bố cùng xuống lầu.
Họ đang chơi với An An.
Giọng non nớt của An An: “Gơ gơ~”
“Chíp~ chíp~”
Một người đàn ông đang quay lưng bế An An.
Bóng lưng ấy giữa đám đông cực kỳ nổi bật, bộ vest cắt may hoàn hảo ôm lấy dáng người, eo thon, chân dài, đường ly quần thẳng tắp càng làm vóc dáng anh thêm cao ráo.
Nhà tôi từ khi nào lại có người họ hàng đẹp trai thế này?
Nhưng bóng lưng ấy càng nhìn càng thấy quen… chẳng lẽ là… bố đứa bé?
“Mama~”
An An là người đầu tiên phát hiện ra tôi, vừa thấy tôi đến, bàn tay nhỏ liên tục vẫy.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn tôi.
Trời ơi! Đúng là Lệ Hạc Châu.
Tôi cúi đầu, tránh ánh mắt anh, còn phát hiện Tô Nhan Nhan và Trần Tú Phân căn bản chưa đi, vẫn ở ngay tầng một.
Mọi người vẫn đang đùa với An An: “Tiểu An An, gọi tôi là gì nào?”
“Bà~ bà~”
An An ngoan ngoãn để Lệ Hạc Châu bế, vòng tay nhỏ ôm lấy cổ anh, hoàn toàn không thấy lạ lẫm.
Một gương mặt phóng đại giống hệt anh, sao có thể thấy xa lạ được chứ?
Tô Kỳ An hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Lệ Hạc Châu.
“Tiểu An An, thế gọi tôi là gì?” Lệ Hạc Châu mở miệng.
An An nhìn tôi.
Tôi run run bảo con gọi anh là “dì”.
Lệ Hạc Châu lạnh mặt, giọng nhạt nhẽo: “Nhị tiểu thư Tô, cô bảo con trai cô gọi bố là dì à?”
Tôi: “……”
Không khí xung quanh lập tức yên lặng.
12
Lệ Hạc Châu nhẹ tay đặt An An vào lòng bà nội.
Sau đó, anh bất ngờ vươn tay, kéo mạnh tôi lại, trên mặt nở một nụ cười lịch sự xã giao, ánh mắt nhanh chóng đảo qua mọi người trong phòng, khẽ gật đầu: “Xin thất lễ, xử lý chút việc nhà.”
Tôi bị Lệ Hạc Châu vác thẳng lên lầu hai.
Bố tôi vội đuổi theo: “A Châu, có gì từ từ nói.”
Lệ Hạc Châu dừng bước, đặt tôi xuống, quay sang bố tôi, giọng cung kính: “Bố, con không trách Miên Miên bỏ con đi, con chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với cô ấy.”
Bố tôi sững ra, sau đó như hiểu ra điều gì, mỉm cười rồi quay xuống lầu.
Gì mà không trách tôi bỏ anh?
Lệ Hạc Châu kéo tôi đi, như rất quen thuộc, thẳng tiến vào phòng tôi.
Vừa bước vào, anh đột ngột đặt tay lên vai, đẩy tôi ngã xuống sofa, một tay giữ chặt hai tay tôi giơ quá đầu, đôi mắt đỏ lên, giọng khàn khàn: “Tô Miên Miên, em dám bắt nạt anh?”
“Không phải… em…” Tôi lắp bắp, không biết nói gì.
“Anh đã làm sai gì? Em im lặng bỏ đi, anh tìm em đến phát điên… họ đều bắt nạt anh… không ai chịu nói em ở đâu…” Tay còn lại của anh bóp chặt eo tôi, mắt nhìn thẳng, từng giọt nước mắt nóng rực rơi xuống má tôi.
Lệ Hạc Châu khóc rồi, cả người như sắp vụn vỡ.
“Anh tìm em làm gì?” Não tôi như bị chập mạch, lỡ miệng hỏi.
Lệ Hạc Châu cau mày nhìn tôi: “Vợ anh bỏ trốn, em bảo anh tìm em làm gì?”
“Không phải anh điều tra ra rồi sao?”
“Điều tra cái gì?”
“Không phải anh đã âm thầm điều tra, phát hiện em thay Tô Nhan Nhan gả cho anh à?”
“Cái gì cơ? Thay Tô Nhan Nhan? Anh chỉ muốn cưới một mình Tô Miên Miên.” Giọng Lệ Hạc Châu chắc nịch.
Tôi ngơ ra: “Không phải anh cầm ảnh hồi nhỏ của Tô Nhan Nhan đi dạm hỏi sao?”
“Tấm ảnh đó chẳng phải hồi nhỏ của em à? Trên hôn thư cũng ghi tên Tô Miên Miên.”
“Khoan đã, để em sắp xếp lại…”
“Anh hồi nhỏ đã đưa gia huy cho em, muốn cưới em. Vì bị mù mặt từ nhỏ, sợ quên mặt em, trước khi ra nước ngoài, anh đã tới nhà tìm, nhưng em không có ở đó. Anh hỏi mẹ kế em xin ảnh hồi nhỏ, bà ta đưa cho anh tấm đó.”
Sự thật sáng tỏ. Thì ra Trần Tú Phân biết Lệ Hạc Châu bị mù mặt, cố ý đưa ảnh của Tô Nhan Nhan. Nghĩa là mẹ con họ luôn biết anh muốn cưới tôi.
Lệ Hạc Châu nói bố tôi có ý thức phản điều tra mạnh đến khó tin, không đi làm đặc công thì phí. Mỗi lần anh cử người theo dõi, bố tôi đều dắt họ vòng vòng ở chỗ đông người nhất rồi cắt đuôi.