Em Đến Từ Tương Lai

Chương 4



“Yên tâm, để anh lo.”

 

Phải công nhận, Lục Tu Viễn đúng là đáng tin. Không biết anh dùng cách gì, mà trên diễn đàn đã xóa sạch toàn bộ mấy bài viết đó. Những người đăng bài còn phải lên tiếng đính chính, nói bài viết trước là sai sự thật.

 

Trong những ngày chờ kết quả giám định ADN, tôi với Lục Tu Viễn cũng không ngồi yên. Chúng tôi tra cứu thông tin trẻ lạc trên mạng, suýt nữa thì đăng ký cho Khiêm Ân tham gia chuyên mục Bé con trở về nhà để tìm bố mẹ ruột cho nó.

 

Nhưng không thu được gì cả. Trên mạng chẳng có tí thông tin nào liên quan đến Khiêm Ân. Trong khi đó, Khiêm Ân cứ khăng khăng tôi và Lục Tu Viễn là ba mẹ ruột, lại còn biết rành rọt thông tin gia đình của cả hai người.

 

Tôi và Lục Tu Viễn bắt đầu thấy mọi chuyện cứ như đang nằm mơ. Đến mức nghi ngờ luôn có phải tụi tôi... bị đa nhân cách rồi không?

 

14

 

Điều khiến tôi và Lục Tu Viễn như sét đánh ngang tai chính là ngày nhận kết quả xét nghiệm, cả hai bản giám định đều xác nhận: chúng tôi là cha mẹ ruột của Khiêm Ân.

 

Chúng tôi ngồi thụp xuống ngay trước cổng bệnh viện, chết lặng thật lâu, mãi vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật. Chúng tôi thật sự có một đứa con bốn tuổi! Mà còn là con ruột!

 

Tính ra thì… tôi sinh con lúc mười chín tuổi. Trời ơi, ông trời đang đùa với tôi sao? Mấu chốt là tôi với Lục Tu Viễn trước giờ đâu có quan hệ gì, sao lại có thể sinh con với anh ta?

 

Về đến nhà, Khiêm Ân trông đầy đắc ý:

“Giờ thì hai người tin con là con ruột rồi chứ?”

 

Tôi nghiêm túc nhìn thằng bé:

“Khiêm Ân, rốt cuộc con đến từ đâu?”

 

Khiêm Ân gãi đầu:

“Con từ bụng mẹ chui ra mà!”

 

Tôi thật sự sắp xỉu luôn rồi. Nói kiểu gì cũng không thông nổi với thằng nhóc này.

 

Lục Tu Viễn hỏi:

“Khiêm Ân, ai bảo con đi tìm mẹ vậy?”

 

“Mẹ bảo con đi mà.”

 

“Mẹ?” Tôi bắt được trọng điểm, “Là mẹ nào cơ?”

 

Khiêm Ân nhìn tôi đầy khó hiểu:

“Chính là mẹ đó mà!”

 

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Rõ ràng đang là ban ngày, mà nghe nó nói chuyện lại thấy ớn thế?

 

Tôi và Lục Tu Viễn nhìn nhau, cùng rơi vào trầm mặc.

 

“A! Con nhớ ra rồi, là mẹ 32 tuổi bảo con đi tìm mẹ 23 tuổi!”

 

Tôi và Lục Tu Viễn đều ngây người. Thằng bé này đang nói cái gì vậy?

 

Khiêm Ân kể lại câu chuyện đúng hơn là một mớ câu từ đứt đoạn, không đầu không đuôi. Mà cũng dễ hiểu thôi, trẻ con bốn tuổi vẫn chưa phát triển đủ khả năng ngôn ngữ.

 

Sau khi tôi và Lục Tu Viễn cùng chắp nối lại thông tin, tóm tắt ra như sau:

 

Khiêm Ân và mẹ 32 tuổi đang ngủ trưa. Mẹ kể cho Khiêm Ân nghe chuyện hồi bà còn 23 tuổi. Khiêm Ân bảo muốn gặp mẹ lúc 23 tuổi. Mẹ liền nói: chỉ cần ngủ thiếp đi, sẽ được gặp. Và thế là Khiêm Ân tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trước cửa đồn cảnh sát. Cậu bé nhớ mẹ dặn rằng gặp chuyện thì tìm chú công an, thế là vào đồn xin gọi điện cho mẹ 23 tuổi chính là tôi.

 

Tôi và Lục Tu Viễn nghe xong mà cứng họng. Mãi lâu sau mới tiêu hóa nổi chuyện này: Khiêm Ân… là du hành trong giấc mơ, ngủ một giấc liền xuyên về đây. Và chỉ cần ngủ tiếp là sẽ quay trở lại.

 

Cuối cùng, chúng tôi vẫn quyết định chấp nhận thực tế này. Dù sao Khiêm Ân cũng đã đến thế giới này, thì chúng tôi cũng phải có trách nhiệm chăm sóc nó.

 

Tôi rụt rè hỏi Lục Tu Viễn:

“Mặc dù Khiêm Ân chỉ ở đây tạm thời, nhưng ai mà biết lúc nào nó sẽ quay về? Nuôi trẻ tốn tiền, mà chúng ta vẫn còn là sinh viên, lấy đâu ra tiền?”

 

Lục Tu Viễn liếc tôi một cái:

“Anh đầu tư từ lúc vào đại học rồi, thu nhập cũng ổn định.”

 

Tôi lập tức nịnh bợ:

“Lục tổng, có gì sai bảo cứ nói với em!”

 

“Vậy thì đi rót cho anh ly nước đi.”

Lục Tu Viễn vắt chân, ra lệnh.

 

Tôi không hiểu sao buột miệng đáp:

“Dạ!”

 

Lục Tu Viễn bật cười:

“Không ngờ em còn có tố chất làm thái giám đấy!”

 

15

 

Vừa tan học, có người gọi tôi lại:

“Tịch Thư Ngôn.”

 

Tôi quay đầu là Nhuận Trân Trân.

 

Tôi nghi hoặc:

“Cậu tìm tôi có việc à?”

 

“Nghe nói cậu và Lục Tu Viễn có con chung?”

 

“Làm gì có chuyện đó! Nó là em họ tôi!”

 

Để hợp lý hóa sự tồn tại của Khiêm Ân ở thế giới này, chúng tôi thống nhất bảo với người ngoài rằng nó là em họ của tôi. Còn sự thật, chỉ có tôi, Lục Tu Viễn, Khiêm Ân, Trương Gia Minh và Lý Du Nhiên biết.

 

Nhuận Trân Trân gật gù:

“Thì ra là vậy, vậy thì mình yên tâm rồi.”

 

“Yên tâm cái gì?”

 

Cô ta cười rạng rỡ:

“Yên tâm mà theo đuổi Lục Tu Viễn chứ còn gì!”

 

Nụ cười của cô ta khiến tôi nhớ đến một cô bạn hồi cấp hai cô ấy cũng từng theo đuổi Lục Tu Viễn.

 

Mẹ của Lục Tu Viễn là giáo viên cấp ba, nên cả gia đình anh ở khu nhà giáo viên trong trường.

 

Từ khu đó ra khu lớp học có nhiều đường, nhưng đường gần nhất là một bậc thang đá, Lục Tu Viễn ngày nào cũng đi lối đó.

 

Lớp tôi hồi ấy có một cô gái tên Diệp Cầm thích Lục Tu Viễn. Cô ấy từng tuyên bố với cả lớp:

“Cho tôi một tháng, tôi sẽ chinh phục được anh ấy.”

 

Thế là mỗi sáng cô đều ra đứng chờ dưới bậc thang đá, đợi Lục Tu Viễn đến rồi lẽo đẽo đi theo anh ấy tới lớp.

 

Từ hành lang lớp học nhìn ra có thể thấy bậc thang đó, nên học sinh cả khối hay đứng hóng, còn cá cược xem bao lâu thì hai người họ thành đôi.

 

Tôi cũng từng đứng xem Lục Tu Viễn đúng là nam thần, còn Diệp Cầm thì xinh đẹp, học giỏi. Hai người đứng cạnh nhau đúng kiểu trai tài gái sắc.

 

Tiếc là, Diệp Cầm cuối cùng vẫn không chinh phục được anh. Vì đến ngày thứ năm, anh đã trực tiếp nói thẳng: anh không thích mẫu con gái như cô ấy.

 

Sau này có người lấy chuyện đó ra trêu chọc, Diệp Cầm chỉ cười bình thản:

 

“Tôi thích anh ấy, nên tôi chủ động theo đuổi. Nếu anh ấy không thích tôi, thì tôi cũng sẽ không làm phiền thêm. Trong chuyện tình cảm này, tôi không hổ thẹn với trái tim mình.”

 

Có lẽ… tôi là kiểu người quá nhút nhát. Thế nên lại càng cảm phục những cô gái như Diệp Cầm, như Nhuận Trân Trân dám yêu, dám theo đuổi, dám nói, dám làm.

 

16

 

Lục Tu Viễn đang chơi với Khiêm Ân thì bất ngờ hỏi tôi:

“Sắp nghỉ đông rồi, em có dự định gì chưa?”

 

Tôi hơi bực:

“Tất nhiên là về nhà ăn Tết rồi!”

 

Lục Tu Viễn bước lại gần tôi:

“Em sao vậy? Sao nghe giọng có vẻ không vui?”

 

Tôi cầm ly nước định uống:

“Đang đau đầu không biết nên về nhà mẹ hay về nhà ba ăn Tết.”

 

Tôi bắt gặp ánh mắt sững sờ của anh, bèn hỏi:

“Anh sao thế?”

 

Anh chỉ vào cái ly tôi đang cầm:

“Hình như... em đang cầm ly của anh đấy.”

 

Tôi cúi xuống nhìn quả nhiên, ly nước trên bàn mới là của tôi.

 

Một ký ức cũ bỗng tràn về.

 

Hồi năm nhất, trong đợt huấn luyện quân sự, huấn luyện viên lớp tôi và lớp Lục Tu Viễn khá thân, nên hai lớp thường tập chung. Khi đó chúng tôi đặt tất cả bình nước chung một chỗ. Đến giờ nghỉ, giáo quan bảo đi uống nước, tôi cầm đại một bình rồi tu ừng ực.

 

Phải nói thêm, hồi đó tôi có biệt danh là “trâu nước” vì uống nước siêu khỏe.

 

Tôi tu gần hết nửa bình. Lát sau đến lượt lớp Lục Tu Viễn, tôi thấy anh cầm bình nước mà tôi vừa uống, mặt đầy ngơ ngác. Tôi còn thắc mắc sao anh cầm bình của tôi rồi mới phát hiện, hóa ra bình tôi với anh giống hệt nhau, chỉ khác vị trí đặt. Tôi đã uống nhầm bình của anh, còn bình của tôi thì vẫn nguyên si!

 

Mà chuyện này... anh chưa từng biết.

 

“Xin lỗi, em cầm nhầm.”

 

Tôi đỏ mặt, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc.

 

Lục Tu Viễn như muốn phá tan không khí ngại ngùng, quay lại chủ đề lúc nãy:

“Tết thì về nơi khiến em cảm thấy vui vẻ là được rồi.”

 

“Anh không tò mò chuyện gia đình em sao?”

 

Lục Tu Viễn nhìn tôi chăm chú:

“Em không muốn nói, thì anh sẽ không hỏi. Em muốn kể, anh sẵn lòng lắng nghe.”

 

“Thật ra cũng không có gì. Ba mẹ em ly hôn sau kỳ thi cấp ba. Giờ ai cũng có gia đình riêng, nên em thấy mình hơi lạc lõng.”

 

Lục Tu Viễn nói nghiêm túc:

“Nếu em không muốn về nhà ba mẹ, thì có thể tới nhà anh.”

 

Tôi trợn mắt:

“Anh nói gì vậy? Em với anh có quan hệ gì đâu, tới nhà anh làm gì?”

 

Lục Tu Viễn cười:

“Anh nói gì đâu? Là em nghĩ quá thôi.”

 

Tôi nhìn anh. Khi anh cười, trông rất ấm áp đúng kiểu nắng xuân dễ chịu.

 

Quả nhiên, những người lớn lên trong gia đình hạnh phúc luôn mang theo sự tự tin và dịu dàng tự nhiên.

 

Thi xong môn cuối kỳ, tôi quyết định về nhà ba ăn Tết.

 

Năm ngoái tôi ăn Tết bên mẹ, năm nay phải về nhà ba. Con cái của gia đình ly hôn, lúc nào cũng phải "chia đều bát nước".

 

Lục Tu Viễn nói Khiêm Ân quá giống tôi, nếu tôi đưa về sẽ khó giải thích. Còn bố mẹ anh thì đi du lịch dịp Tết, nên anh có thể ở lại trông Khiêm Ân.

 

Tôi đồng ý với đề xuất đó. Dù sao, nếu tôi đưa Khiêm Ân về thật, chắc ba tôi... giết tôi mất.

 

17

 

Tết sắp đến gần, trong siêu thị đã bắt đầu phát bài “Chúc mừng phát tài”.

 

Lục Tu Viễn đẩy xe, Khiêm Ân ngồi trong đó hò hét vui vẻ:

“Hôm nay con sẽ mua thiệt nhiều đồ!”

 

Nào là Transformer, ô tô điều khiển, đồ chơi Lego… gần như chiếm hết chỗ trong xe đẩy.

 

Tôi ngăn bàn tay nhỏ xíu đang với lấy chiếc xe chiến đấu của nó:

“Nhiêu đây đủ chơi rồi! Không được mua nữa!”

 

Khiêm Ân dùng ánh mắt đáng thương tấn công trái tim tôi tiếc là tôi không hề mềm lòng!

 

Đúng vậy, tôi không xiêu lòng, nhưng Lục Tu Viễn thì có!

 

Chỉ cần một tiếng “Ba ơi~” đầy ngọt ngào là Lục Tu Viễn đã sập bẫy.

 

Anh xoa đầu Khiêm Ân, cưng chiều nói:

“Lấy đi, ba có tiền!”

 

Người có tiền đúng là khác biệt, nói chuyện cũng khí thế hơn hẳn!

 

Tôi với Lục Tu Viễn tay xách nách mang, mệt đến phát đuối, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.

 

Ai ngờ Khiêm Ân vừa bước qua khu vui chơi trẻ em đã dừng lại. Tôi lập tức có linh cảm... sắp tiêu rồi!

 

Vào khu vui chơi, tôi và Lục Tu Viễn chỉ muốn thả hồn, còn Khiêm Ân thì phấn khích như đi hội.

 

“Ba mẹ mau tới chơi nè!”

 

Tôi và Lục Tu Viễn bị ép chơi gần như hết các trò chỉ còn trò cuối: siêu bạt nhún.

 

Bạt nhún khác hẳn những trò khác, có cảm giác tự do khi nhảy lên không trung.

 

Chúng tôi cùng nhau vui vẻ nhảy nhót. Bất ngờ, Lục Tu Viễn vung tay trúng thẳng vào ngực tôi. Mà anh ta còn chẳng biết, vẫn kéo tay Khiêm Ân nhảy phơi phới.

Chương trước Chương tiếp
Loading...